Gửi cho chồng rất nhiều tiền, nhưng khi trở về nhà vẫn trống không, các con gày gò, quần áo thì cũ kỹ.
Tôi năm nay 35 tuổi, kết hôn được 10 năm. Cuộc sống hôn nhân vất vả, hai vợ chồng làm lụng quanh năm cũng chẳng dư đồng nào. Bất đắc dĩ tôi mới phải một thân một mình đi làm ăn xa, cũng mong có thu nhập cao để cải thiện kinh tế gia đình. Mới đầu tôi và chồng bàn bạc cùng đi, nhưng do chồng không đủ điều kiện nên đành phải ở nhà.
Ngày chia tay chồng con, cả gia đình ra sân bay tiễn tôi đi lao động ở nơi rất xa. Tôi khóc cạn nước mắt, thương chồng, thương con rồi trước mắt là những chuỗi ngày đằng đẵng ở nơi không quen biết ai. Mãi tôi mới bắt nhịp, làm quen với môi trường làm việc trong một nhà máy hiện đại, không được phép sai sót hoặc chậm trễ dù chỉ là 1 phút.
Những lúc gọi điện về với chồng con, tôi nghẹn ngào nhớ thương, tự an ủi bản thân phải cố gắng thật nhiều. Công việc lương cao, nhưng chi phí cũng rất đắt đỏ. Tôi không cho phép mình mua bất cứ thứ gì đắt giá cho bản thân, ăn uống chỉ đủ chất, quần áo đủ mặc, son phấn cũng chỉ qua loa. Không dám đi đâu, không dám ăn tiêu, mặc cho đồng nghiệp chê bai, rủ rê. Tôi tiết kiệm từng đồng, gửi về cho chồng, đó là niềm vui lớn nhất của tôi.
Nhận được tiền vợ gửi về, chồng tôi vui mừng lắm, nhắn tin gọi điện không tiếc lời khen vợ, nịnh vợ tài giỏi… Mỗi lần chồng khoe từ những đồng tiền vợ gửi về đã lo tiền ăn học cho con, mua cho tụi nhỏ quần áo mới, chiếc xe đạp mới để không bị thiệt thòi so với các bạn. Tôi hạnh phúc, lại cố gắng hơn nữa để có thể gửi thật nhiều tiền cho chồng, chăm lo việc gia đình.
Sau 5 năm, chồng tôi đã thực hiện công việc mà chúng tôi đã dự định từ trước. Đó là trả nợ xong, lo cho con ăn học, xây lại nhà mới và có một số vốn nhất định để hai vợ chồng tìm cách làm ăn. Tôi trở về, háo hức sao bao tháng ngày chờ đợi. Rồi cuộc sống của mình sẽ tốt đẹp hơn, tự hào hơn vì đã có tiền. Nhà cửa xây to đẹp, con cái quần áo đẹp, ăn uống toàn loại đắt…
Chiếc xe taxi đưa tôi về cổng nhà, xe dừng lại tôi không bất ngờ vì không thấy nhà có gì thay đổi hơn trước, chồng tôi nói là đã xây lại nhà đẹp và khang trang. Nhà vẫn còn đây, hay là chồng mua đất xây chỗ khác? Nhìn thấy tôi, hai đứa con từ trong nhà chạy nhanh ôm trầm lấy mẹ, khóc vì nhớ mẹ. Trông hai con tôi ăn mặc quần áo cũ rích, đen đúa, gầy gò làm tôi cũng khóc theo vì thương con. Chồng tôi nói là các con ăn ngon, mặc đẹp, sao giờ lại trái ngược.
Tôi bước vào nhà, mọi thứ đều không thay đổi gì so với cách đây 5 năm, trong nhà không có đồ đạc nào giá trị đáng kể. Chồng tôi ngồi ở phòng khách, anh ta mếu máo nói: “Anh xin lỗi, cũng chỉ muốn nhà mình tốt đẹp hơn, nên có bao nhiêu tiền anh đầu tư làm ăn hết, không may thua lỗ hết sạch. Hay là em về chơi vài ngày, rồi quay lại làm tiếp. Anh hứa không tiêu dù chỉ một đồng của em“.
Vậy là bao nhiêu công sức của tôi sau 5 năm gửi về nhà hơn 1 tỷ đồng đã tan biến vì chồng. Tôi thương các con, chắc cũng phải đi làm ăn tiếp. Nhưng vài ngày sau, người thân của tôi tiết lộ, chồng tôi ở nhà không có làm ăn gì hết, có bao nhiêu tiền vợ gửi về là ăn chơi, cờ bạc và ngoại tình. Anh ta để con chịu đói, mặc rách nhưng lại vung tay không tiếc tiền với những cô bồ giỏi moi tiền.
Tôi quá sốc và thất vọng, chồng tôi cũng đã thú nhận mọi chuyện và hứa hẹn không tái phạm. Chồng động viên tôi tiếp tục đi làm ăn để gia đình đổi đời… Tôi rất buồn và đau khổ, không biết tôi có nên cho chồng một cơ hội hay là ly hôn?