Sống chung cùng con trai và con dâu 5 tháng, tôi vô tình nghe được cuộc trò chuyện của chúng lúc nửa đêm rồi bật khóc nức nở. Tôi không ngờ chúng lại đối xử với tôi như vậy.
Bài tâm sự đầy thấm thía của ông Sơn sau khi được đăng tải trên Toutiao (MXH Trung Quốc) đã thu hút nhiều sự chú ý của cộng đồng mạng.
***
Tôi tên là Trần Sơn, 57 tuổi. Con trai duy nhất của tôi đã lập gia đình ở thành phố. Hai năm trước, vợ tôi qua đời vì bạo bệnh, con trai liền bảo tôi dọn đến ở chung để dễ chăm sóc nhưng tôi vốn quen với cuộc sống ở quê và không muốn phiền tới các con nên không chuyển đi.
Thấy vậy, con trai tôi không ép buộc, nó chỉ nói rằng tôi có thể đến chỗ nó bất cứ lúc nào nếu tôi muốn.
Sau khi sống một mình, ngoài việc nhớ vợ và con cháu ra thì mọi thứ khác đều ổn. Mỗi sáng tôi ra vườn trồng cây, tưới hoa; buổi trưa rủ bạn đến đánh cờ; buổi tối ngồi xem phim một lúc rồi đi ngủ.
Con trai và con dâu của tôi thỉnh thoảng gọi điện cho tôi và hỏi xem tôi sống một mình thế nào. Tôi luôn nói với các con rằng không sao đâu, bố có thể tự do.
Thực sự, có những lúc tôi cảm thấy cô đơn. Chẳng hạn, khi tôi đang đi dạo, tôi nhìn thấy một cặp vợ chồng già hoặc một cặp vợ chồng trẻ vừa đi vừa cười nói, tôi cảm thấy rất đáng thương khi ở một mình.
Đặc biệt là vào mùa đông, khi bầu trời dần tối đi trong lạnh lẽo. Lúc này trong phòng sáng ánh đèn, còn bên ngoài là màn đêm, khung cảnh này khiến người ta có cảm giác chán nản, rất khó chịu.
Đến một ngày tôi đang đi dạo thì trời bất ngờ đổ mưa lớn, vì vội chạy nhanh tìm chỗ trú nên tôi vô tình vấp phải tảng đá rồi ngã nằm bẹp dưới đất. May mắn, một người hàng xóm đi ngang qua đã nhìn thấy và đưa tôi đến bệnh viện.
Sau khi được thăm khám, bác sĩ kết luận tôi bị gãy xương cẳng chân ở chân trái và phải bó bột suốt 3 tháng.
Biết chuyện, con trai và con dâu tôi lập tức về quê để chăm lo cho tôi. Nó bảo: “Bố ơi, bố hãy đến nhà con đi, nhà con cũng là nhà của bố mà”.
Lúc này, tôi không thể tự chăm sóc bản thân nên đành phải đồng ý về ở với con trai.
Ban đầu tôi dự định ở lại nhà con trai tôi một thời gian và quay trở về khi chân tôi lành lại. Nhưng khoảng thời gian tôi sống ở đây lại là khoảng thời gian tôi hạnh phúc nhất kể từ khi vợ tôi qua đời.
Con dâu tôi tính tình hiền lành, biết điều, không hề tỏ ra khó chịu vì tôi đến mà ngược lại còn lo cho tôi mọi việc. Chẳng hạn, nó sợ chiếc nệm quá mềm khiến bố không thoải mái nên đã thay chiếc nệm phù hợp; nó sợ tôi dùng gối cao su không quen nên đã thay chiếc gối da kiều mạch. Nó cũng thay đổi thực đơn cho phù hợp với khẩu vị của tôi…
Con dâu còn dạy cháu trai 3 tuổi phải ngoan ngoãn và chăm chỉ trò chuyện với ông nội để ông đỡ buồn.
Bình thường khi con trai và con dâu đi làm, cháu trai đi học thì người làm theo giờ đến chăm sóc và nấu ăn cho tôi.
Được chăm sóc chu đáo như vậy ở nhà con trai, tôi cảm nhận được niềm vui khi được con cháu quây quần, tôi cảm thấy thư giãn và đôi chân cũng nhanh chóng hồi phục. Nhưng tôi cũng luôn bận tâm trong lòng rằng, bản thân sẽ trở thành gánh nặng của con.
Con trai tôi dường như nhận thấy tôi đang lo lắng nên đến trò chuyện với tôi.
Tôi kể cho con trai nghe về những suy nghĩ của mình. Con trai tôi nghe xong cười nói: “Bố ơi, bố cứ ở đây. Sau này thỉnh thoảng con đưa bố về quê thăm họ hàng, ở lại ít ngày chơi cùng bạn bè là được mà”.
Tôi rất vui khi con trai nói như vậy nhưng lại sợ con dâu phản đối. Xét cho cùng, việc ở lại vài tháng sẽ khác với việc tôi ở đây cả đời để các con chăm nom.
Tôi nói: “Anh nên bàn việc này với vợ anh, đừng tự mình quyết định”.
Người con trai nói: “Đừng lo, cô ấy nhất định sẽ đồng ý”.
Cứ như thế, sau khi chân tôi lành hẳn thì con trai đưa tôi về quê. Tôi lo thu vén hết mọi chuyện, rao bán ngôi nhà rồi xách hành lý trở về thành phố.
Để không trở thành người nhàn rỗi và gây áp lực tới các con, tôi đã chủ động đảm nhận các công việc nấu nướng, làm việc nhà và đón cháu. Con dâu nói tôi không cần mệt mỏi quá có thể tìm người làm bán thời gian để giúp đỡ nhưng tôi gạt đi.
Tôi nói: “Các con làm việc vất vả bên ngoài mới kiếm được đồng lương, hãy để tiền đó mà nuôi con. Đừng lãng phí tiền thuê người làm việc. Bố không có việc gì để làm và vẫn còn khoẻ nên cứ để bố lo”.
Nhưng có một vấn đề lớn, tôi bị suy nhược cơ thể do thiếu ngủ. Chắc mọi người cũng biết, người già thường rất khó để vào giấc, trong khi đó cháu trai tôi còn nhỏ nên nó rất hiếu động. Vậy là, chỉ cần một tiếng động nhỏ là tôi không thể ngủ được.
Kéo dài một thời gian, tôi ngày càng mệt mỏi và sụt cân nhanh chóng. Tôi lại không dám nói với các con vì sợ chúng lo lắng.
Một đêm nọ, vì trằn trọc mãi không ngủ được nên tôi dậy đi vệ sinh. Khi đi qua phòng của con trai, tôi nghe thấy tiếng vợ chồng nó đang nói chuyện.
Không biết họ đã trò chuyện được bao lâu, nhưng tôi nghe thấy con dâu nói: “Dạo này tâm trạng của bố không được tốt lắm, có lẽ bố mệt rồi, để bố dọn ra ngoài càng sớm càng tốt nhé”.
Con trai tôi cũng nói lại: “Để anh lo mọi chuyện ổn thoả thì sẽ đưa bố ra ngoài sống. Cần thiết thì sẽ kiếm cho bố một người vợ để bố không cảm thấy cô đơn nữa”.
Mọi cơn buồn ngủ của tôi đột nhiên biến mất. Tôi mới ở đây được nửa năm thì các con đã muốn đuổi tôi đi, nhưng tôi có thể đi đâu khi ngôi nhà ở quê đã bán đi rồi. Nghĩ đến đây nước mắt tôi chảy dài, tôi thấy thương cho chính bản thân mình. Tôi đã nghĩ đến cảnh cô đơn tủi nhục khi về già, tôi phải làm sao đây?.
Ngày hôm sau tôi thức dậy với đôi mắt sưng đỏ để nấu ăn cho bọn trẻ. Con trai và con dâu tôi rất sốc khi thấy mắt tôi đỏ hoe vì khóc và hỏi tôi có chuyện gì vậy.
Nỗi bất bình của tôi dâng trào: “Chính các con đã mong muốn bố chuyển đến ở cùng, vậy mà mới chỉ có 5 tháng thì vợ chồng con đã bàn tính để chuyển bố đi. Các con xem làm vậy có được không?”.
Cả hai đều có vẻ bối rối. Đột nhiên con dâu tôi nhận ra điều gì đó và nói với tôi: “Bố ơi, bố có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng con tối qua không?”.
Tôi tức giận nói: “Ừ, tôi nghe rồi. Anh chị không những yêu cầu tôi dọn ra ngoài mà còn muốn tìm vợ cho tôi. Tôi làm phiền anh chị nhiều đến thế sao?”
Con dâu nhanh chóng nói với tôi: “Bố ơi, bố hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như bố nghe đâu. Con nghĩ ngày nào bố cũng làm việc này việc kia quá mệt mỏi và Tiểu An (cháu nội tôi) lại quá nghịch ngợm khiến bố không thể nghỉ ngơi. Con muốn thuê giúp việc thì bố không chịu, nhìn bố ngày càng gầy nên con rất lo lắng nên mới nghĩ đến việc để bố sống riêng trong một căn nhà cạnh bọn con”.
Con trai tôi tiếp lời: “Không phải ở riêng hoàn toàn mà chỉ là bố sang nhà riêng để ngủ ban đêm cho yên tĩnh mà thôi. Con đi hỏi rồi, cùng tầng này còn có nhà trống, con định bây giờ sẽ tạm thời thuê trong một năm, sau này đủ tiền rồi thì con sẽ mua căn hộ đó để bố ở. Bố có thể thoải mái làm những gì mình thích, rủ bạn bè đến chơi và ngủ cũng ngon hơn”.
Lần này đến lượt tôi được khai sáng.
Con dâu tôi còn trêu đùa: “Sau này nếu bố tìm được một lão bà xinh đẹp, vừa ý thì chúng con cũng hoàn toàn đồng ý”.
Sau khi nghe con trai và con dâu giải thích, cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Tôi đã quá nhỏ mọn và khóc suốt đêm vô ích.
Con dâu nói: “Bố đừng lo lắng, bất kể lúc nào, chúng con cũng sẽ ở bên cạnh bố để lo lắng cho bố lúc tuổi già. Chúng ta là một gia đình mà bố”.
Nước mắt tôi không thể ngừng rơi, lần này là nước mắt của hạnh phúc.